THẦN NỮ NGUYỄN THỊ NGẠI

 

THẦN NỮ NGUYỄN THỊ NGẠI

 

Bà Nguyễn Thị Ngại sinh năm 1906 tại xã An Khê, nay là Phường An Khê, Quận Thanh Khê, Thành phố Đà Nẵng. Con cụ ông Nguyễn Hữu Thêm và cụ bà Huỳnh Thị Mùi, một gia đình Nho học truyền thống.

            Lúc 12 tuổi (Mậu Ngọ - 1918) bà lâm trọng bịnh, ông bà thân lo thuốc thang điều trị. Lúc khỏi bịnh bà bị câm không nói được, chỉ ăn nằm một chổ ít đi lại. Nhưng lạ là thân thể bà ngày phương phi mập mạp, sắc diện ngày càng tươi trẻ hồng hào. Bà con chòm xóm lấy làm ngạc nhiên, tiếng đồn ra ngoài làm cho nhiều người hiếu kỳ rủ nhau lại xem rất nhiều. Lúc ấy có ông Bác Di, người Đại Lộc, là lái buôn tơ tằm thường xuống nhà thân phụ bà Ngại mua tơ, nghe lời đồn cũng đến thăm cho biết thật hư. Ông cầm hai bàn tay của bà lúc ấy cảm thấy mềm mại dịu dàng, vẻ mặt thì phong lưu quý phái. Ông bảo rằng: “Nếu như cô này nói được và mai sau có chồng sanh con rất là thông minh”.

            Cho đến đêm 19 rạng ngày 20 tháng 02, là ngày kỵ cơm cho ông thân bà. Bà nằm chiêm bao thấy ông thân về có dẫn theo một người đàn bà rất thùy mị đến chỗ bà nằm và viết trên miệng của bà hai chữ gì không rõ. Liền đó bà giựt mình thức dậy kêu lớn tiếng: Cha ơi! Cha ơi! Cha ơi!

Mẫu thân của bà cùng mấy chị em nghe la, chạy vào hỏi. Sau khi nghe bà kể lại ai nấy đều vui mừng hớn hở, trầm trồ bán tán đó là Thần Tiên đến khai khẩu, thật là ơn phước cho gia đình. Như vậy từ khi bà bị câm cho đến khi nói được là 9 năm tức là năm Bính Tý (1936).

Sau đó có ông Khóa Thông làm giáo học, bạn thân với ông Nguyễn Hữu Trân (thường gọi ông Hòa Phát có tiệm thuốc Hòa Phát Đường, là em ruột của bà), đến hỏi bà làm vợ. Bà từ chối và xin thân mẫu đi tu.

Bà nhập môn cầu Đạo tại Thánh thất Trung Thành năm Đinh Sửu (1937). Sau lễ nhập môn, bà về nhà xin phép mẫu thân xuất gia ở chùa lập công tu học. Khi về ở Thánh thất, bà đảm trách việc quản lý lương thực, trù phòng, tiếp tế, nấu ăn, đi chợ và tiếp đón đạo hữu xa gần về lập công.

Công quả lớn và nổi bật của bà là vào những ngày Lễ Khánh thành và đại hội Vạn linh có cả hàng ngàn người mà bà vẫn chu toàn trách nhiệm. Tiếp đến Hội Thánh thành lập Cửu viện, các Anh lớn, chư Chức sắc chức việc các nơi về lập công xây dựng các cơ sở Cửu viện, nhất là cơ quan học viện có khoảng 200-300 học viên về học văn hóa và giáo lý. Thế mà bà vẫn vui vẻ lo nấu nướng tiếp đãi chu tất.

Năm 1942, Thánh thất bị đóng cửa, các anh Lớn bị cầm tù, chư Chức sắc bị Thực dân khủng bố. Chỉ còn bà và bà Cử hằng ngày tu học cầu nguyện, không hề nao núng chí tu.

Mãi đến cuối tháng 11 đầu tháng 12 năm 1946 (Bính Tuất), Pháp tái chiếm Đà Nẵng, tất cả Đạo hữu đều tản cư lên sở nông Hội Thánh ở Tý Sé, thuộc huyện Quế Sơn. Riêng đạo tỷ Nguyễn Thị Ngại nhất quyết nguyện ở lại giữ Thánh thất mặc dù anh em hết lòng khuyên nhủ. Đau đớn thay! nơi đây là nơi giao chiến giữa hai bên, đạn pháo đã làm sụp đổ hoàn toàn ngôi Thánh sở nguy nga tráng lệ thuở ấy, đạo tỷ Nguyễn Thị Ngại đã tử nạn!

Ngày 15.3 Giáp Thìn (1964), Ơn Trên cho đạo tỷ về cơ. Qua bài thơ tứ tuyệt, đạo tỷ đã xưng danh và quả vị là Thần nữ, đồng thời có ý khuyến tu cho nữ phái:

                                      Phước Thiện, ngày 15.3.ĐĐ 38

                                                            Thi:

                                      Lòng thành THỊ hiện ở hôm nay

                                      Hơn thiệt NGẠI chi chẳng bảo này

                                      Muốn được THẦN hồn cho thanh khiết

                                      Đường tu NỮ sĩ phải mê say.

                                                            ***

                                      Mê say mùi đạo mới về Thầy

                                      Thế sự nhơn tình phải lãng khuây

                                      Cuộc thế mấy ai muôn tuổi sống

                                      Mà lo danh lợi suốt đêm ngày.

Nữ thần chào chư hiền huynh Thiên ân phận sự và chư hiền tỷ, hiền muội nội đàn.

Hôm nay Nữ thần may mắn được lịnh Ơn Trên ghé về đây để tỏ tấm lòng thương nhớ nhau, một cơ hội hiếm có. Hồi tưởng lại thời gian qua, nghĩa là khi tôi còn chung sống với chị em, xét ra về phần tu học thì tôi còn kém hơn chị em nhiều, rất tiếc và cũng rất rủi ro cho tôi là khi đó nền chánh pháp tâm truyền vô vi Trung Đạo chưa được thị hiện, dù có muốn cũng không sao có được. Thầy Mẹ chỉ tương công chiếc tội, thấy ở tôi có lòng trung trinh có một đức tin mạnh mẽ, một công quả ít nhiều, nên cho vào hàng Thần Nữ, nhưng vẫn còn ở trong vòng sanh tử, làm sao hân hạnh được như chị em chúng ta ngày hôm nay. Bởi sự chí thành và lòng từ bi của Thầy Mẹ cho về cơ để lập công và cũng nương theo luồng điển chung của chư huynh tỷ để dồi luyện chơn thần.

Này quý chị em ôi! Đời là giấc mộng có chi đâu, thân con người sinh ra dù giàu hay nghèo, sang hay hèn có mấy ai mà thoát ra ngoài vòng tứ khổ. Nếu biết tu hành sống trong nền đạo đức thì mới thấy bao nhiêu công việc ở đời là giả tạm phù vân. Những người chưa giác ngộ họ cho đó là thiệt, suốt đời họ đem hết cả tài năng trí lực mà phụng sự cho cái giả, đến khi ma tử thần dẫn dắt thì mới ô hô cuộc thế dã tràng, dù chồng đẹp con yêu nhà cao cửa rộng, vàng bạc đầy kho cũng không sao đem theo một mảy được. Đã thế mà linh hồn vì gây ra tội lỗi ác nghiệp phải bị quả báo luân hồi làm ma làm quỷ, làm súc vật đời đời, khó có ngày mà trở lại với con người như chị em chúng ta hôm nay.

Tôi được lịnh trên chia cắt cho một phận sự để lập công là gần gũi hiền tỷ, hiền muội để đem những lời chỉ huấn của Ơn Trên mà trao truyền lại, tôi đến với chị em không ngoài tấm lòng thương yêu nhắc nhở. Bao nhiêu lời đã tỏ bày mong quí chị em ghi nhớ, tôi đã được phép chung góp với chị em về công việc xây dựng tình thân hữu và nền sơ bộ đại đồng.

                                                            BÀI

                            Nền sơ bộ đại đồng xúc tiến,

                            Hỡi chị em cùng nguyện thi hành;

                                      Cùng nhau chung sống đường lành,

                   Xây mình, dựng bạn cho thành mau lên.

                            Đại đồng xã xây nền dựng móng,

                            Chị em mình chóng chóng chung lo;

                                      Dù cho phải lúc gay go,

                   Bước lên, một dạ lần mò bước đi.

                             Chớ ngại ngùng gian nguy khó nhọc,

                            Ấy chẳng qua bài học luyện mài;

                                      Khuyên cùng tất cả ai ai,

                   Hư nên nhắc nhở quấy sai bảo bày.

                            Khuyên đừng có ỷ hay chê dở,

                            Phải cùng nhau nâng đỡ dắt dìu;

                                      Cho nhau với những tình yêu,

                   Dầu chi chi cũng nâng niu đỡ đần.

                            Mỗi người đều bản thân xây dựng,

                            Lo làm sao hiếu thuận cho tròn;

                                      Gia đình trọn nghĩa dâu con

                   Hữu bằng lân ấp nước non đượm tình.

                            Sao cho được đẹp xinh cây Đạo,

                            Sao cho xứng người thọ giáo Kỳ ba;

                                      Đã đồng một Đạo một Cha,

                   Chị em ta phải ruột rà với nhau.

                            Trong một Đạo nghèo giàu chia sớt,

                            Một cọng rau trái ớt cũng chia;

                                      Nhắc nhau dậy sớm thức khuya,

                   Trên đường tu học chớ lìa chớ lơi.

                            Bớt lần lần thói đời hư tệ,

                            Đường về Trời chớ trễ tràng nghe;

                                      Có công có quả đừng khoe,

                   Dại khôn ta cũng chở che bảo bày.

                            Chớ đừng có khi say khi tỉnh,

                            Hễ tu hành phải tịnh phải an;

                                      Chớ cho danh lợi buộc ràng,

                   Thị phi xáo lộn tâm can đảo huyền.

                            Chị em đã gặp duyên gặp phước,

                            Thì phải lo đón rước vào mình;

                                      Người nào lơ đễnh coi khinh,

                   Thời cơ đi mất đời mình tiêu vong.

                            Kẻ gánh việc làm xong phận sự,

                            Phải hết lòng chăn giữ đàn chiên;

                                      Hễ làm nắm lấy chánh quyền,

                   Không tròn trách nhiệm tiền khiên tội tình.

                            Không chỉ những thân mình chịu khổ,

                            Mà Cửu Huyền Thất Tổ chịu lây;

                                      Lỗi lầm khuyên chớ chuốc gây,

                   Chuốc gây tội lỗi, Mẹ Thầy khó thương.

                            Chị em đã sẵn đường cứu độ,

                            Mỗi người đều có chỗ cậy nương;

                                      Đường này thẳng đến Tây phương,

                   Từ nay ta bạn níu nương thẳng về.

Tôi mãi mãi muốn được gần gũi chị em, nhưng đã đến giờ Đức Quan Âm Bồ Tát nhập cơ. Vậy chị em hãy thành tâm thủ lễ để đón rước, tôi xin phép xuất cơ.

  (Nguồn Tài liệu Lịch sử Họ Đạo Trung Thành)

0 Bình luận